[ VIẾT CHO TUỔI 20 ]

[ VIẾT CHO TUỔI 20 ]

[ VIẾT CHO TUỔI 20 ]

20 tuổi trở đi, đừng mong cuộc đời này bằng phẳng dễ chịu nữa.

Có mong cũng chẳng được…

20 tuổi trở đi, đã biết thế nào là giá trị của tiền bạc, danh vọng, sắc đẹp…, đã đôi lúc tự hỏi mình là cái cóc gì trong xã hội này khi mà mình dại, mình non nớt, mình xấu, mình nghèo túng, so với cả tỉ con người hơn mình ngoài kia.

20 tuổi trở đi, tình yêu không còn là thứ lưu tâm lớn nhất nữa rồi, cũng hiểu được điều mà ngày xưa mà mình chỉ nghe chứ đếch hiểu: Tại sao yêu nhau không đến được với nhau…
Lắm cái tại sao lắm, đôi khi chỉ lệch nhau một câu nói, trót nhìn thấy một kẻ thứ ba xa lạ, người ta cũng bỏ được nhau mà…

20 tuổi trở đi, đứa có ước mơ thì bắt đầu thấy nó khó khăn méo mó, vất vả, xa xôi, tốn kém quá, chẳng hoành tráng thân thiện như ngày nhỏ. Đứa không mơ mộng tương lai gì, thì sợ dần đều khi mọi thứ cứ tù mù chả biết đi về đâu.

20 tuổi trở đi, những mối quan hệ đã nhiều màu sắc lắm rồi, đã biết xã giao là gì, biết nói dối, biết lấy lòng… Mệt mỏi ốm đau đã biết giữ lại, buồn tủi nước mắt biết giấu đi, và nụ cười đã thêm trăm lần thân thiện…

20 tuổi trở đi, thấy nhiều hơn những người thế hệ trước tạm biệt mình, thấy mất mát và trống rỗng nhiều hơn, lắm khi nghĩ mình bắt đầu phải hiểu cái gọi là nhân sinh được rồi…

Còn nhiều cái lắm, mà thôi chẳng nói nữa.
Nếu có ai hỏi có mệt mỏi không, thì ừ, có, nhiều khi mệt vãi cả ra ấy chứ…

Nhưng mà nghĩ lại thấy nó cũng đúng thôi.
Mình không lớn thì ai lớn thay, mình không khổ chẳng lẽ để bố mẹ phải lo thêm, để người mình thương phải thiệt thòi?

Con đường nào mà bằng phẳng quá thì nhìn lại kiểu gì cũng thấy thấp hơn khối người, thấp hơn cả chính mình nếu thêm chút cố gắng nữa.

Ai chẳng muốn đời được bình yên?
Cơ mà bình yên là ở nhà nuôi cá trồng rau rảnh rảnh cày phim chơi game, mặc kệ tương lai khó đoán, hay bình yên là làm việc nửa đêm về nhà được lăn ra ngủ rồi sáng sớm lại chạy xe đi làm vì đồng lương còm đang đợi lớn đây?

Chả đứa nào nói chắc được mình cần cái gì ở khoảng đời này…

Chỉ biết, giờ mình vẫn đang được tồn tại như bao người khác trên đời, thế là tốt rồi.
Dưới vòm trời này bao câu chuyện đã xảy ra, chúng ta và người ta vẫn cứ, vẫn phải, vẫn tiếp tục sống.

Hi vọng rằng mình vì có đôi mắt trước mặt nên đôi chân thẳng bước, ngày sáng mình đi nhanh, còn đêm lạnh vẫn đốt đuốc tìm đời tự do, như vậy, đó…
——————————
aT Teller
IG: @langthangdanang
#danang #langthangdanang

RELATED ARTICLES